Ông nội ghét những cuộc tán chuyện vô nghĩa chỉ duy nhất một tác dụng là giết thời gian – Vì khi ông nội làm việc, thậm chí ông nội còn chẳng cần phải tắm. Thiết tha gì chuyện chém gió, chém mưa?
Ông nội thích làm việc và chỉ thích làm những
chuyện có ích cho công việc. Công việc của ông nội là gì? Nhiều người hỏi và
theo cách nghĩ của họ thì phần lớn trường hợp ông nội luôn nói "Tớ chẳng làm gì cả".
Nay ông nội nói cho thằng cháu nội nghe, công
việc của ông nội là tất cả những gì ông nội cảm thấy "Cần làm" và
"Muốn làm". Như việc ngày hôm nay, ở đây, trong lúc này, ông nội đang
ngồi viết lách tâm sự với thằng cháu nội của ông vậy.
Ông chả
chơi!
Ngày hôm nay, đây là việc ông nội muốn làm và cần
phải làm - Chính là công việc của ông nội.
(*)
Thằng cháu nội thật đáng ghét?
Thằng cháu nội thật dễ thương?
v.v...
Ông nội chẳng bận tâm. Cho tới khi có vẻ giữa hai
ông cháu dường như cũng từng có một chút nhân duyên nào đó, khi nhận thấy: Thằng
cháu nói ông nội thấm và ông nội “hót” - thằng cháu nội chịu vui vẻ "đón lắng
nghe".
Chuyện tưởng thường mà chẳng thường. Không phải
dễ mà giữa ti tỉ người trên thế giới tìm được người mình nghe được và nghe mình
được ku ạ.
Từ buổi còn vô minh mông muội - Chưa gặp được
Phật pháp, chỉ hăng hái lẽo đẽo theo bố tới chùa để ăn chuối – Nhưng ông nội đã
luôn có một cảm giác mơ hồ mà bền bỉ về mối nhân duyên giữa mình với mọi thứ
xung quanh. Và cho tới ngày nghe được những lời Phật dạy - Hiểu được những lời
Phật nói: Cuộc đời ông nội đã lật sang một trang mới thật "hoành tráng"! - Mọi thứ đều có cách để "đặt xuống".
Thật nhẹ.
Thật khỏe.
(*)
Có ai nói với thằng cháu nội rằng cháu rất cứng
cỏi, mạnh mẽ, bản lĩnh và bất cần đời - Chẳng sợ ai chưa?
Ông nội thì thấy thằng cháu nội của ông nội chất
chứa thật "quá lắm"! những nỗi buồn, sự cô đơn, mơ hồ, bất định,
hoang mang, lạc lõng. Tất cả những thứ đó như một màn sương mù dày đặc che kín,
phủ lấp đi: Một trái tim chân thật - Một tâm hồn cao thượng - Một tình thương
yêu ấm áp. Kết quả là một cuộc sống buồn phiền và chán ngán chẳng một phút nào
ngơi nghỉ - Luôn đeo bám lấy thằng cháu nội “mới nhặt về” của ông nội.
(*)
Thằng cháu nội nghĩ xem, nếu một người sự thực
chỉ vay nợ thằng cháu nội 10 ngàn, nhưng tất cả mọi người đều "nhầm
tưởng" tin chắc rằng người đó vay nợ thằng cháu nội tới 10 triệu đồng!
Chuyện là vậy thì liệu thằng cháu nội có vì vậy
mà dù người đó đã trả đủ 10 ngàn nhưng vẫn quyết theo đòi cho đủ 10 triệu đồng
không? - Đòi được thì coi như "bình thường" - Không đòi được thì oán
trách, giận hờn!
(*)
Tỉ tỉ mũ *ti ti* chuyện trên cuộc đời này ông nội
chẳng thể biết được, cũng chẳng thể nghe hết được, vậy nên ông nội chỉ chọn
nghe một điều thôi cho khỏe tai và khỏe tâm.
Ông nội chọn nghe lời Phật nói.
Phật
nói gì?
Phật nói
rằng: Thế gian này chi phối bởi Nhân
quả. Mỗi con người từ chính nghiệp lực mình mà sinh ra. Hoàn cảnh sống của
mình thế nào, người khác đối xử mình ra sao – Yêu thương hay ghét bỏ, oán hận
hay căm hờn, hiểu sai hay hiểu đúng, vu oan hay tâng bốc, khắc nghiệt hay cưng
chiều, v.v… - Hết thảy đều là nghiệp của chính mình, Nhân chính mình trồng – Quả
chính mình ăn. Như nợ chính mình cho vay và người khác trả lại – Như nợ chính
mình đi vay và giờ mình phải trả lại.
Chuyện đúng – sai, phải – trái ở đời là muôn
trùng, vạn bể - Nhưng ẩn bên dưới chỉ một “Quy tắc” mà thôi – Sự “Công bằng của Luật Nhân Quả”.
Thằng cháu nội thấy: Nếu “khôn lanh” thì ta nên
chọn cái nào? - Nắm chỉ một đầu dây thôi! Hay cứ mãi chạy theo đám dây con con
mà tua tủa - mà vây bủa mỗi lúc một nhiều hơn?
Cuộc đời là khổ nếu chọn rúc vào bụi rậm.
Cuộc đời là thông nếu chọn vào cửa “Không” con ạ.
Con đã vào chùa nhiều lần lắm rồi, nhưng đã bao
giờ con thực sự bước vào cửa “Không” mà Phật vì quá thương yêu mình đã không
quản ngại đến với bãi bùn này để khai mở không?
(*)
Buông đi con ạ. Buông cả thương chứ đừng nói là
giận ghét.
Vì cả thương và ghét đều là những tấm vải che mắt
mình, khiến cho mình không còn thấy rõ được lối đi – Khiến cho mình mỗi ngày
một xa rời sự thật, xa rời những điều đúng đắn và những điều tốt đẹp.
(*)
Vì không thương con nên ông nội biết rõ: Tự trong
con, cũng như trong tất cả mọi người, ai cũng có sự thông minh và hiểu biết để
phân biệt điều đúng điều sai. Vì không thương con nên ông nội biết rõ nếu ông
nội đá cho con vài phát trong lúc con “lên cơn điên” muốn hủy hoại chính mình
thì con sẽ tỉnh táo trở lại. Vì không thương con nên cho dù con có sa đọa thì
ông nội vẫn vững vàng mà làm tí tẹo chỗ dựa cho con nếu có lỡ một ngày nào con
vấp ngã – Có chút còn hơn không nhỉ? Đâu có sao.
Đấy. Thế là cái ích của sự “không thương”.
Sống cần tỉnh hơn là cần “thương thường thường”
con ạ. Tỉnh được rồi thì sẽ thấy rõ được những việc cần làm và đủ năng lượng để
làm những việc phải làm.
(*)
Sao lại
ghét?
Chỉ là vì “đòi” mà chẳng được thôi. Đâu có gì là cao thượng.
Người nào khác thì ông nội chả kỳ vọng hiểu hoặc
chả dám nói – Nói sợ “nó” chưởi. Ngại “nó” không hiểu lại bảo ông nội ngu. Vì
dẫu gì ông nội cũng còn chút “sĩ diện” cần phải giữ.
Nhưng con thì ông nội mong rằng con sẽ hiểu. Vì đây
mới chính là “kiểu tình thương” mà ông nội muốn dành cho con - Muốn con hiểu những
điều con chẳng bao giờ muốn hiểu khi con còn chưa hiểu. Và nếu con chả hiểu mà
lại thấy ông nội “ngu”, chả thèm chơi với ông nội nữa thì thôi - Vì ông nội “không
thương” con mà. Ông nội chỉ đủ sức để gắng gượng thương chính mình thôi. Loài
người thật “khó thương” con ạ.
(*)
Tình đời nói rằng cha mẹ phải thương con, phải có
trách nhiệm với con tới trọn đời. Nhưng thương yêu và trách nhiệm nặng nề và
mệt mỏi lắm – Đó là một khoản “Nợ” rất lớn. Liệu có phải đứa con nào cũng “đã
từng” cho “cha mẹ” mình “Nợ” đủ số đó hay không?
Đã là
người Phật tử thì đừng nói chuyện một đời!
Ta đi trong luân hồi vay vay – trả trả chẳng tính
kể hết số đời, số kiếp. Đã hiện thân là con người thì ngoài chút phước ít ỏi,
còn lại chẳng phải toàn là nghiệp sao? Chẳng phải ngoài chút tiền ít ỏi trong
túi là những món nợ “đại bác” trong ngân hàng Nhân Quả sao?
Thế cho nên đời mới lắm nỗi buồn, thế cho nên đời
mới nhiều nỗi khổ.
Thế cho nên bất hạnh có gì lạ? – Thế cho nên
người đối xử xấu mình có gì phải oan ức?
Ta chẳng đủ thiện lành để cuộc đời này luôn là “công
bằng” – Kiểu “đong đếm” mắt thấy tai nghe thường tình trong thế giới này đâu
con ạ.
Người đó xấu với mình không phải vì người đó xấu
mà vì thật sâu xa muôn đời - Chính do ta đã ngu si mà tạo tác nghiệp xấu.
Vậy nên không trách người – Không ghét người vì
sự thật từ “nguyên thủy” là: “Người” đâu có lỗi?
Vậy nên không trách mình vì quá khứ đã qua không
thể quay trở lại: Chỉ có Hiện tại là giây phút nhiệm màu: Để cải tạo quá khứ - Để
“tô vẽ” tương lai.
Đóng vết
thương mình lại mà nhìn ra xa cuộc đời đi con!
Nơi ngoài kia bao phận người đau khổ,
Biết bao nhiêu oan trái ở trên đời.
Khi con chịu Thấy
- Nhìn bất hạnh,
Muôn triệu người chẳng ai kém hơn con.
Còn nếu con chọn “Oán trách” làm đầu,
Đừng hỏi sao tim con đầy lỗ thủng.
Khi đã chọn tắm mình trong đau khổ,
Đừng hỏi sao hạnh phúc lánh xa con.
Khi còn thở là “Vẫn” còn sự sống,
Có biết không – “Đó” hạnh phúc nhất đời!
Con cần gì mong ước xa xôi?
Những ước vọng chóng tan vào hư ảo,
Theo bóng chớp giả dối mang thân người.
Buông đi con cả buồn thương, giận ghét
Chẳng ích gì rước vướng mắc vào tim
Để óc tim và ruột gan trống rỗng!
Cho tỉnh giác mãi mãi chảy tuôn trào.
Hạnh phúc thực chỉ do mình cấy hái,
Đừng đợi trông bóng hư ảo từ ai
Không còn mong thì chẳng còn khắc khoải,
Lẽ giận hờn – thương ghét bỏ ngoài tai.
_Thương
tặng “Thằng Cháu Nội.”_